Chat

Đăng

Bạn

Chấp Niệm Không Ánh Sáng...

1 ngày trước

CHƯƠNG 1 – TỪ NHỎ ĐÃ NẮM TAY NHAU MÀ CHẠY

Trấn Vân Hà là nơi bốn mùa đều có gió, còn tuổi thơ của hai người họ —
Tần An và Lăng Duyệt — đều gắn với những con đường đầy lá ngô đồng.

Từ khi biết nói, Tần An đã luôn đi cạnh Lăng Duyệt.
Cậu nhỏ hơn cô một tuổi, lúc nào cũng bị bắt đi theo sau gọi một tiếng “Duyệt tỷ”.
Cô ghét cái danh tỷ tỷ ấy, nhưng lần nào quay lại thấy cậu con trai bé nhỏ chạy lạch bạch theo mình, cô cũng chẳng nỡ đẩy ra.

Lên tiểu học, họ ngồi chung bàn.
Lên cấp hai, họ chung lớp.
Lên cấp ba, họ trở thành cặp đôi thanh mai trúc mã khiến ai cũng hâm mộ.

Ai cũng nghĩ họ chắc chắn sẽ ở bên nhau.
Nhưng cuộc đời vốn chẳng nghe theo mong muốn của bất kỳ ai.

Từ năm lớp mười, Lăng Duyệt bắt đầu ho. Ban đầu chỉ nghĩ là cảm lạnh, nhưng nhiều lần ho đến tím môi, Tần An mới bắt đầu lo lắng.
Cậu kéo cô vào phòng y tế, mắng một trận:

“Không phải chuyện gì cũng che giấu được! Lăng Duyệt, cậu có biết tớ sợ đến mức nào không?!”

Cô cười, mắt cong cong như trăng non:
“Tớ không sao. Tớ còn phải trông cậu lớn lên nữa mà.”

Câu nói ấy sau này trở thành mũi dao đâm ngược vào trái tim cậu.

Một mùa đông lạnh đến mức mặt sông Vân Hà đóng băng, Lăng Duyệt ngất xỉu lần đầu tiên.
Sau hôm đó, cô nghỉ học một thời gian dài.

Tần An đứng trước cổng nhà họ Lăng, nắm chặt chiếc khăn len cô từng đan cho mình, nước mắt rơi không cần lý do.

Cậu nghe được cuộc nói chuyện của bác sĩ với bố mẹ cô.
Những từ ngữ nặng nề như rơi thẳng lên đầu cậu:

“Bệnh bẩm sinh… không thể phẫu thuật… hãy chuẩn bị tâm lý…”

Thế rồi tất cả trở thành bóng tối.

CHƯƠNG 2 – NGƯỜI Ở LẠI MANG THEO MỘT NỬA TRỜI

Năm đó, tuyết rơi dày chưa từng có trong trấn.
Tần An chạy đến bệnh viện, chân lấm đầy tuyết trắng.

Lăng Duyệt đang nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố mỉm cười khi thấy cậu.

“Tần An… cậu đến rồi.”

Cậu nắm lấy tay cô, lạnh đến mức run
“Tớ đến rồi. Lần này cậu không được bỏ tớ lại nữa, biết chưa?”

Cô nhìn cậu, mắt long lanh như có cả thế giới muốn nói nhưng không đủ thời gian.

“Không phải tớ muốn bỏ cậu…”
“…nhưng tớ sắp không kịp nhìn cậu trưởng thành rồi.”

Cậu bật khóc, lần đầu tiên trong đời khóc như một đứa trẻ.
“Tớ thích cậu! Tớ thích cậu từ lâu rồi! Nên cậu phải thích lại tớ, phải ở bên tớ… Duyệt tỷ, tớ van cậu…”

Lăng Duyệt khẽ chạm vào má cậu, bàn tay yếu ớt run run.

“Tớ cũng thích cậu… Tần An.”
“Nếu kiếp này không được, vậy kiếp sau tớ sẽ chạy đến tìm cậu trước.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim cậu vỡ thành những mảnh nhỏ sắc như thủy tinh.

Đêm hôm đó, cô ra đi trong yên lặng.
Tạᴍ biᴇ̣̂t mà không kịp nắm tay cậu thêm một lần.

Sau tang lễ, Tần An biến thành một người khác.
Không còn nụ cười, không còn những câu nói cà khịa Lăng Duyệt như trước.
Cậu học như điên, vào đại học cô từng ước mơ, sống cuộc đời cô muốn cậu sống.

Nhưng mỗi khi đi qua đường ngô đồng, cậu lại thấy bóng dáng cô bé ngày nào chạy phía trước gọi:

“An An, theo kịp tớ đi!”

Cậu mãi mãi không thể theo kịp nữa.

Mỗi năm đến ngày tuyết rơi, Tần An đều trở lại trấn Vân Hà, đặt một bó hoa trắng dưới gốc cây ngô đồng nơi họ lần đầu nắm tay nhau.

Cậu thì thầm, giọng trầm và khàn như lâu ngày không mở miệng:

“Duyệt tỷ, tớ vẫn thích cậu.
Cả đời này… chỉ từng thích một mình cậu.”

Gió từ sông thổi qua, mang theo hương lạnh ẩm của mùa đông.
Tần An quay lưng bước đi — bóng dáng cô đơn mà kiêu ngạo, giống hệt cách cậu sống từ khi cô rời thế giới.

Người ra đi mang theo ánh sáng.
Người ở lại chỉ còn một nửa bầu trời.
Tang lễ của Tần An tổ chức rầm rộ.
Ngày chôn cất, hòm được đóng kín, ai cũng tin vì cậu “biến dạng” do tai nạn.

Nhưng chỉ có Lăng Duyệt biết trong quan tài không có gì ngoài đá.

Cô đứng trước quan tài, ánh mắt bình thản như gương.
Một người bạn hỏi:

“Duyệt… cậu ổn chứ? Cậu với An thân nhau từ bé mà…”

Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ đến ghê rợn:

“Ổn chứ.
Tớ bảo vệ được An rồi mà.”

Không ai biết “bảo vệ” trong định nghĩa của cô nghĩa là gì.
Đêm đó, khi cả trấn đã ngủ, Lăng Duyệt bước xuống tầng hầm nhà mình.

Tầng hầm lạnh, đèn vàng mờ như hơi thở sắp tắt.
Trong góc có một cái giường sắt, dây trói, và một chiếc camera cũ.

Tần An nằm trên giường.
Không chết.
Không tự do.

Cậu mở mắt khi nghe tiếng bước chân cô.

“A… Duyệt…”

Giọng cậu khàn, yếu, nhưng ánh mắt thì không hề hoảng loạn như người bị bắt cóc.
Nó… trống rỗng, vỡ vụn, và quá bình tĩnh.

Duyệt tiến đến, đặt tay lên mặt cậu:

“Cả trấn đều nghĩ cậu chết rồi, An An.”
“Không còn ai làm phiền cậu nữa.”

Cậu nhìn cô bằng đôi mắt như bóng tối:

“…Cậu chôn tớ sống à?”

“Không.”
Cô cúi xuống, thì thầm vào tai cậu như ru ngủ:

“Tớ cất cậu ở đây.”

Cậu bật cười — khẽ thôi, nhưng rợn gai sống lưng.

“Duyệt… cậu điên thật rồi.”

Cô đặt ngón tay lên môi cậu:

“Ừ. Điên vì cậu.”
Ngày thứ ba, Tần An không còn xin thả.
Ngày thứ năm, cậu không còn quát hay chống cự.
Đến ngày thứ bảy, cậu chủ động nắm tay cô.

“Ở ngoài kia…”
Tần An nói, mắt không rời khuôn mặt cô,
“…có phải ai cũng nghĩ tớ chết rồi?”

“Ừ.”
“Và họ thương cậu sao?”

“Có.”
“Còn ghét cậu?”

“Cũng có.”

Tần An cười nhỏ:

“Tốt.
Cậu xem — chỉ ở đây, tớ mới nhìn thấy gương mặt thật của cậu.”

“Cậu thích nó không?” – Lăng Duyệt hỏi.

“Không.”
Cậu kéo cô lại sát mình.
“…tớ nghiện nó.”

Cô cười.
Nụ cười méo mó, nguy hiểm, nhưng đầy thoả mãn:

“Chúng ta hợp nhau thật.”
Một buổi tối, khi mưa đập vào cửa sổ tầng hầm, Duyệt hỏi:

“Này, An An… hôm đó trên sườn núi, cậu có nghĩ tớ muốn giết cậu không?”

Tần An im lặng rất lâu.
Rồi cậu đáp:

“…Không.”

“Tại sao?”

“Vì tớ biết cậu không chịu để tớ chết dễ vậy.”

Cô bật cười, đưa tay vuốt tóc cậu, ánh mắt rực lên như kẻ điên:

“Cậu biết tớ sẽ làm gì với cậu đúng không?”

“Biết.”

“Cậu vẫn đến gặp tớ?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

Tần An quay mặt về phía ánh đèn vàng trong tầng hầm, đôi mắt u ám như đáy nước:

“Vì tớ cũng không bình thường như họ nghĩ.”

Lăng Duyệt chậm rãi ngồi xuống cạnh cậu.

“Cậu nói tớ nghe xem…”
“Cậu bất thường chỗ nào?”

Cậu cười, nụ cười lạnh hơn cả tầng hầm:

“Tớ thích cảm giác… chỉ có một người biết tớ đang sống.”
“Tớ thích việc không ai chạm vào tớ ngoại trừ cậu.”
“Tớ thích sự im lặng ở đây…”
“…và thích cả ánh mắt lệch lạc của cậu nữa.”

Duyệt im lặng một lúc.
Rồi cô thì thầm:

“Vậy thì tốt rồi.
Tớ sẽ giữ cậu đến khi thế giới này kết thúc.”

Tần An khẽ cười, giọng mơ hồ như sương độc:

“Giữ chặt nhé.”
Người trấn Vân Hà nói:
“Lăng Duyệt mạnh mẽ thật. Mất bạn thân mà vẫn sống tốt.”

Họ không biết mỗi đêm, dưới căn nhà ấy, trong tầng hầm kín không cửa sổ —
có hai con người không còn phân biệt được đúng sai.

Họ trò chuyện.
Họ cười.
Họ thì thầm.
Họ yêu.
Họ huỷ hoại nhau.

Duyệt nói:

“Nếu một ngày cậu muốn đi khỏi đây thì sao?”

Tần An ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên thứ màu bệnh lý giống hệt cô:

“Không đâu.”
“Nơi này… chính là thế giới thật của tớ.”

Cô chạm môi lên trán cậu:

“An An…”

Hắn thì thầm:

“Ừ?”

“Đáng lẽ tớ nên bắt cậu sớm hơn.”

Tần An bật cười, siết tay cô lại:

“Đáng lẽ tớ nên để cậu bắt tớ sớm hơn.”

Bên ngoài, trấn nhỏ vẫn yên bình.
Không ai biết dưới lòng đất gần họ…
là hai kẻ đã rơi khỏi thế giới loài người từ lâu.

Không ai bị bắt ép.
Không ai là nạn nhân.

Chỉ là hai trái tim méo mó… tìm đúng người để cùng méo mó.

3 111

Bình luận (3)


Wow, câu chuyện này thật sâu sắc và day dứt! Từ một mối tình thanh mai trúc mã ngọt ngào, đến bi kịch và nỗi đau không lời, mỗi chương đều khiến mình như bị cuốn theo cảm xúc của Tần An và Lăng Duyệt. Tình yêu của họ vừa ngọt ngào vừa gai góc, trải qua thử thách khắc nghiệt của số phận nhưng vẫn bền vững theo cách rất riêng. Cách tác giả xây dựng hình ảnh tầng hầm như một không gian vừa là nơi giam giữ, vừa là nơi an ủi giữa hai tâm hồn đau thương thật độc đáo. Mong các chương tiếp theo sẽ hé lộ thêm những góc khuất sâu thẳm trong trái tim họ. Cảm ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện ý nghĩa này! ❤️
1 ngày trước
yêyyyeyeye quay xe dữ v má?
1 ngày trước
yee gu tao taooo
1 ngày trước

Bài viết liên quan