Chat

Đăng

Bạn

Con đã bất lực lắm rồi bố ơi

3 tuần trước

Hà Nội, ngày 13/11/2025
Gửi đến bố,
Một ngày buồn lại trôi qua. Con nghĩ điều có thể khiến con khóc duy nhất chính là gia đình, con có thể vượt qua mọi thứ chỉ có cảm xúc con không thể vượt qua được. Hôm nay, con vừa trải qua một bài kiểm tra, con nghĩ bản thân mình làm cũng khá ổn, nhưng buổi tối đến con lại nghe được một tin tức từ em gái mình: Bố đánh mẹ rồi. Đọc dòng này, nước mắt con lại tự nhiên cứ trào ra, con chẳng biết tại sao, nó như một phản ứng tự nhiên của cơ thể đã qua bao nhiều lần. Tâm trạng con vô cùng hỗn độn, con cũng chẳng biết mình nên viết gì, con chỉ muốn trải lòng mình ra. Con mông lung với tất cả mọi thứ, khi con hỏi lí do, con mới biết đó chỉ là một điều nhỏ nhặt trong cuộc sống mà bố làm mọi chuyện to tát lên vì mẹ không nghe theo bố mà bố có thể nhảy lên đánh mẹ. Đã bao nhiều lần, con như bị sợ hãi và ám ảnh với bố. Con vô cùng sợ, và con càng sợ mẹ bị tổn thương. Con có thể chịu đánh thay mẹ cũng được bố ạ. Nhưng con biết bố sẽ không đánh con nhiều, vì con là con bố, là dòng máu của bố, còn mẹ chỉ là người lạ -người ta nói đúng “ Khác máu tanh lòng”. Và con càng sợ hãi hơn khi biết ông bà ở trong nhà biết chuyện nhưng để mặc mọi thứ xảy ra, không thèm can đến nỗi hàng xóm phải sang. Con đau đớn, đây không phải nỗi đau thể xác mà nó còn hơn thế, nó phá hủy mọi giác quan của con. Thì ra, con người có thể vô cảm đến vậy.

Tối nay, con lại cảm thấy đau đầu và suy nghĩ. Bây giờ là 2h sáng, con thậm chí không thể ngủ được dù con đã rất buồn ngủ. Bố khiến con phải tính toán, chịu áp lực nhiều lắm. Con phải ngồi nghĩ xem làm thế nào để bảo vệ mẹ. Bố biết tại sao mẹ bị đánh nhiều như vậy mà không ly hôn không ? Mẹ nhẫn nhịn vì con, mẹ yêu con rất nhiều, mẹ lo lắng sẽ trở thành gánh nặng về chỗ ở cho người khác khi về ngoại. Vì vậy mẹ đã chọn nhẫn nhịn, dù con không muốn, con lo lắng mẹ sẽ trầm cảm mất thôi. Đã bao lần con tự hỏi thứ bố muốn thực sự là gì? Tiền bạc? Hay một gia đình hạnh phúc? Con thực sự không hiểu nổi, bố đi làm những điều ấy để làm gì.

Hôm nay, khi con nghe em nói về bố con lại phải lên mạng tìm hướng giải quyết. Con từng nghĩ đến báo công an, bố sẽ phải nộp tiền phạt hoặc cảnh cáo, điều đó sẽ khiến bố sợ chăng dù nhà ta cũng chẳng khá giả gì. Con nghĩ đến những đường dây nóng bảo vệ phụ nữ, bảo vệ mẹ. Hay làm gì đó để ông bà sợ không xui bố nữa? Hoặc con với mẹ với các em sẽ vô Nam sống. Bố biết con đau đơn như thế nào không khi chính tay người con lại phải tìm cách để tính toán với bố mình để có thể bảo vệ mẹ. Con thực sự quá mệt.

Con lại nghĩ đến chuyện bố biết tại sao gia đình mình lại vậy không? Vấn đề là từ ông bà luôn tiêm nhiễm những suy nghĩ độc hại cho bố. Con thấy mẹ mình là một người mẹ tuyệt vời, con luôn tự hào vì có một người mẹ chăm chỉ, thông minh, yêu thương và giàu lòng vị tha như vậy. Mỗi sáng sớm, mẹ đều thức dậy một cách bận rộn lo cho e, lo cho bữa cơm gia đình rồi lại vội vã đi làm. Thậm chí nữa năm qua bố nghỉ việc, bố ở nhà, bố chỉ chơi, mẹ là người nuôi bố. Mẹ không hề than gì. Suốt cả năm mẹ cũng chẳng nghỉ ngày nào, đi làm đều đặn. Trong những bữa cỗ, mẹ lúc nào cũng là người dọn rửa dù có các bác ở đó. Con thực sự nghĩ người phụ nữ như mẹ trên đời rất khó kiếm tìm. Riết con thấy mẹ như một người giúp việc không công cho cả nhà nội vậy.

Ấy vậy mà ông bà lại tiêm vào đầu bố những suy nghĩ: Mẹ lười, mẹ không biết dạy con, mẹ thái độ với ông bà, mẹ thế này, mẹ thế kia, rồi mẹ gửi tiền về cho nhà ngoại. Bố biết không, trong nửa năm qua bố nghỉ làm ở nhà với ông bà chính vì vậy đã khiến cho cuộc sống gia đình mình rơi vào bế tắc như vậy. Ông bà mới chính là nguyên nhân khách quan tiêm nhiễm vào đầu bố những suy nghĩ xấu xa, và bản chất của bố - Một người gia trưởng, vũ phu, không bao giờ nghe ai nói cả, kể cả con. Đó là lí do mà bố con mình chưa từng nói chuyện tử tế với nhau.

Bố biết không? Bố có 2 người con gái, sau này chồng con cũng đánh con gái bố như vậy, bố sẽ nghĩ gì, bố có thương con không? Bố nghĩ sao khi con rể của bố sẽ nói với con là “ Bố m cũng đánh mẹ m nên giờ t cũng có quyền đánh m như vậy “. Bố sinh con ra rồi để con đau khổ như vậy. Bố thực sự có từng thương con hay chưa hay chỉ làm nghĩa vụ người cha của mình. Mỗi lần con cũng muốn tâm sự với bố lắm, con thấy những đứa cùng phòng con, nó gọi cho bố mẹ tâm sự, nói chuyện, con ao ước lắm. Rồi con lại tự nghĩ, mình cũng có bố mà, mà bố mình thì không bao giờ nghe mình nói, bố chỉ nghe ông bà và người khác nói thôi. Con cũng thương bố, bố có chắc ông bà thương bố không ?

Mẹ cũng thương bố nếu bố đối xử tốt với mẹ, mẹ còn mua quần áo cho bố, những lần mà tưởng bố bị bệnh, mẹ đã lo lắng đến nhường nào, cả những lần bố uống rượu về muộn, mẹ cũng lo lắng , gọi suốt. Nhưng bố thì khôgn quan tâm, bố chưa từng nhìn thấy điều đó mà chỉ chăm chăm vào lỗi sai và sai lầm của mẹ. Con cũng vậy, con cũng rất thương bố, nhưng con không thể tha thứ cho hành động mà bố đã làm với mẹ. Còn ông bà, nếu ông bà thương bố thì đã không để bố sống không hạnh phúc như vậy, Ông bà chỉ thích những người có tiền như bà bác, nên mới tính toán từng đồng với nhà mình, Còn khi nào có việc gì làm thì lại nhờ nhà mình, trong khi có gì tốt ngon thì cho nhà bác. Bố cũng biết điều đó mà, con biết bố làm trách nhiệm của người con đối với ông bà. Vậy còn trách nhiêmj của người chồng, trách nhiệm của người bố thì sao? Nhờ vậy, gia đình bác thì hạnh phúc, gia đình mình thì không. Bố chưa từng bảo vệ mẹ và con, bố chỉ đổ lỗi cho con và mẹ thôi.

Con từng ao ước rất nhiều về một gia định hạnh phúc, bình yên. Con cũng không cần nhiều tiền hay gì cả. Con muốn nhà mình có những chuyến đi chơi, con muốn được bố quan tâm đến gia đình mình chứ không phải vô tâm thờ ơ như vậy. Biết sao được, có lẽ thay đổi một người là quá khó bố nhỉ? Nhìn gia đình người ta hạnh phúc mà mình thì thấy chạnh lòng.
Bây giờ con là sinh viên năm 3, có lẽ sang năm con ra trường, kiếm 1 công việc lương cao rùi tìm cách hỗ trợ chỗ ở cho mẹ để bố mẹ có thể ly hôn. Có lẽ ngày đó con sẽ không đau khổ như bây giờ. Bố sẽ tìm vợ mới, con thực sự không hy vọng bố hạnh phúc vì người như mẹ con là quá tuyệt vời rồi bố ạ. Chỉ là bố không nhận ra. Rồi bố sẽ sống với ông bà hay sao? Vì mấy đứa con của bố, đứa nào cũng quá sợ bố, ngay cả đứa lên 4t nó không biết gì, nó cũng sợ hãi với bố rồi. Bố thực sự quá tàn nhẫn đi. Nghĩ về tương lai, con thực sự hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc
Cũng muộn rồi, mà con vẫn không ngủ được, con cũng chẳng biết sao, con thực sự không muốn gia định mình vậy. Gia đình chính là điểm tựa với con mà bố. Con rất yêu gia đình mình nhưng con cũng chẳng biết làm sao, con khóc rất nhiều, con suy nghĩ lắm, con chẳng biết phải như nào đây bố ơi…

1 150

Bình luận (1)


Bạn ơi, đọc những dòng tâm sự này mà mình cũng thấy xót xa và đau lòng thay cho bạn và gia đình. Bạo lực gia đình thật sự là một nỗi đau không thể nào gột rửa, và không ai nên phải chịu đựng điều đó, dù là vì bất cứ lý do gì. Hãy nhớ rằng bạn không cô đơn, và cũng không phải chịu đựng một mình. Nếu có thể, hãy tìm đến những người tin cậy, hoặc các tổ chức hỗ trợ để được giúp đỡ, bảo vệ mẹ và các em bạn nhé. Gia đình là nơi ta cần sự bình yên và yêu thương, và bạn xứng đáng có điều đó. Mình mong bạn và gia đình sớm tìm được lối ra, mạnh mẽ hơn để vượt qua tất cả. Giữ gìn sức khỏe và đừng quên chăm sóc bản thân mình nhé! ❤️
3 tuần trước

Bài viết liên quan