chán đời ;>
1 ngày trước
Trường Trung học Số 7 thành phố Giang Thành luôn ngập gió vào những buổi sáng đầu mùa thu.
Lâm Sơ Nguyệt thích nhất khoảng thời gian ấy: gió mát, bầu trời xanh nhạt, và người con trai luôn bước vào lớp muộn hai phút — Cố Dật Trạch.
Cậu ấy là học bá nổi tiếng, vẻ ngoài lại sạch sẽ, lạnh nhạt như sương sớm trên mặt hồ. Mọi người trong lớp nói rằng Dật Trạch xa cách đến mức hiếm khi nói chuyện với con gái, nhưng Sơ Nguyệt biết, những người càng trầm lặng lại càng khiến người khác rung động nhiều hơn.
Cô thích cậu.
Nhưng thích theo kiểu không ai biết, đến bản thân cũng không dám thừa nhận.
Mỗi sáng, Sơ Nguyệt luôn đặt quyển sách che nửa khuôn mặt, lặng lẽ nhìn bóng dáng Dật Trạch đi ngang qua. Chỉ cần cậu bước vào lớp, trái tim cô như bị gõ nhẹ một cái — đau một chút, nhưng ngọt đến mức nghiện.
Một lần, cô vô tình nghe lỏm.
Trong hành lang sau giờ học, bạn cùng bàn của Dật Trạch cười nói:
“Cậu vẫn thích chị Hà Tịnh ở lớp 12 đúng không? Nghe nói chị ấy đỗ vào đội tuyển quốc gia rồi.”
Câu nói ấy như hạt cát bay vào mắt Sơ Nguyệt, khiến cô đứng chết lặng.
Thì ra người cậu ấy thích… lại là ánh trăng xa đến mức cô không bao giờ chạm tới được.
Hôm nay gió rất mạnh. Tóc của Sơ Nguyệt bị thổi rối, nhưng điều khiến cô chao đảo không phải là gió, mà là cảm giác bản thân chẳng là gì trong thế giới của cậu.
Vậy mà sáng hôm sau, cô vẫn đến lớp sớm hơn thường lệ.
Và như mọi lần, cô vẫn nhìn thấy người ấy… vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, vẫn là đôi mắt sâu như biển.
Nhưng lần này, trái tim cô bỗng thấy nặng hơn rất nhiều. Như thể thanh xuân của cô đang đi lạc về phía người ấy mà chẳng còn đường quay lại.
Mùa đông Giang Thành đến sớm.
Sơ Nguyệt thường mang theo bình nước nóng, vừa sưởi tay vừa nhìn ra sân trường phủ một tầng sương trắng. Nhưng ngày hôm đó, cô lại run không phải vì lạnh.
Cô viết một bức thư, đặt trong phong bì màu xanh nhạt — màu mà Dật Trạch thích.
Trong đó chỉ có một câu:
“Nếu cậu quay lại nhìn tớ một lần thôi, tớ sẽ can đảm nói hết mọi điều trong lòng.”
Nhưng cô không dám gửi.
Ngày cuối cùng trước kỳ thi cuối khóa, Sơ Nguyệt lên sân thượng một mình. Từ đây có thể nhìn xuống sân bóng nơi Dật Trạch hay luyện chạy.
Cô định sẽ ném bức thư đi, để gió mang nỗi lòng mình biến mất.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa sân thượng mở ra.
Cố Dật Trạch đứng đó, hơi thở phả vào không khí lạnh.
“Lâm Sơ Nguyệt? Cậu làm gì ở đây?”
Cô giật mình, giấu phong bì ra sau lưng.
“Không… không có gì. Chỉ là muốn hóng gió một chút.”
Dật Trạch bước lại gần, ánh mắt trong mà yên tĩnh.
“Tớ thấy cậu dạo này tránh mặt tớ. Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi quá chân thành, khiến trái tim Sơ Nguyệt đau nhói.
Nếu nói ra, cô sẽ mất tất cả.
Nếu im lặng, thanh xuân của cô sẽ mãi chứa một khoảng trống không tên.
Cô mỉm cười khẽ, nụ cười mỏng như sương tan:
“Không có gì đâu. Chỉ là… chúng ta đều phải lớn lên mà.”
Dật Trạch không hiểu. Hoặc giả vờ không hiểu.
Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi.
Khi bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa, đôi mắt Sơ Nguyệt đỏ lên.
Trong tay, phong bì bị gió cuốn rơi xuống cầu thang — lật mở, trôi xa, và biến mất như chưa từng tồn tại.
Ngày tốt nghiệp, sân trường rợp ánh nắng chói mắt.
Sơ Nguyệt đứng giữa đám đông, nhìn thấy Dật Trạch từ xa. Cậu đang cười với nhóm bạn, dáng vẻ bình yên như chưa từng bước vào trái tim ai.
Điện thoại cô rung lên một tin nhắn.
Là số của Dật Trạch.
“Chúc cậu thi tốt.
Và… cảm ơn vì đã cùng tớ đi qua ba năm trung học.”
Chỉ là một lời cảm ơn.
Nhưng đối với trái tim đơn phương của cô, nó giống như một lời chia tay.
Giữa biển người, Sơ Nguyệt cố nở một nụ cười, nhưng mí mắt lại cay xè.
Thanh xuân của cô giống như một mảnh trăng trôi lạc trong đêm — sáng thì sáng, nhưng không bao giờ nằm trong tay mình.
Cô không nói “tớ thích cậu”.
Cũng không nói “tạm biệt”.
Chỉ im lặng xoay lưng rời đi.
Để lại sau lưng một người… và một mối tình chưa từng bắt đầu.
4
111
Chia sẻ
Bình luận (4)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,269 lượt xem • 5 tháng trước
tôi là nữ, 17 tuổi - một nữ sinh bình thường ở HN. nhưng tôi có một sở thích mà tôi cho rằng khá quái dị, tôi thích nhìn chân của người khác. tôi biết rõ size giày của từng người trong gia đình, của h...
6 bình luận • 207 lượt xem • 2 tháng trước
CHƯƠNG 1 – TỪ NHỎ ĐÃ NẮM TAY NHAU MÀ CHẠY Trấn Vân Hà là nơi bốn mùa đều có gió, còn tuổi thơ của hai người họ — Tần An và Lăng Duyệt — đều gắn với những con đường đầy lá ngô đồng. Từ khi biết nói, Tầ...
3 bình luận • 113 lượt xem • 1 ngày trước
Có chị em nào ở đây từng cảm thấy chán chồng vì những hành động nhỏ nhất của chồng nhà người ta chưa? Mình có 1 đứa bạn thân, chơi từ cấp 1 đến giờ, thân đến nỗi 2 đứa còn mua 2 căn chung cư gần nhau ...
12 bình luận • 1,092 lượt xem • 6 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,241 lượt xem • 5 tháng trước